Mày có sợ tao không? [I]
Phạm
Tường Vân
“Con
cái chúng ta ở trong một làn sóng tị nạn mới, tị nạn giáo dục.” - nhà thơ
Huy Tưởng
“Thương cho rọi cho vọt”
Năm 2004, Cá Hồi gần 4 tuổi, được chuyển từ một trường đông đúc sang một ngôi trường mẫu giáo song ngữ có một nửa là giáo viên nước ngoài, ít học sinh, mẹ tin rằng con sẽ được chăm sóc tốt. Con đang khoái tiếng Anh, ở nhà con đã tự học bằng CD và rành rẽ khoảng 400 từ tiếng Anh. Đây là lần chuyển trường thứ ba. Sáng sớm con được đón tận cổng với một quả bóng màu đỏ: “Welcome Salmon!” Con đáp lại và lúc lắc cái mông thật tròn hớn hở theo cô vào lớp.
Buổi chiều mẹ đón con, cô giáo hồn nhiên khoe: Sáng nay cô hỏi: "Các con có thương cô không?” Tất cả lớp đồng thanh “Dạ có”, riêng Cá Hồi nói: “Hông!”. Cô lại hỏi: “Các con có sợ cô không? “Cả lớp nói có”, riêng Cá Hồi vẫn lắc đầu: “Hông!” Cô bảo con chìa tay ra. Đét một cái vào tay, nó vẫn cười lắc đầu: “Hông!”. Đét mạnh hơn thì hơn run run nhưng vẫn lắc đầu. Cô lấy cái thước, vụt vào tay. Cái thứ nhất, cái thứ hai mạnh hơn, rổi cái thứ 3 mạnh hơn nữa. “Bây giờ đã sợ cô chưa?”.Con mếu máo: “Dạ rôôôô`i”. Mẹ hỏi cô: “Lúc đó cả lớp đang làm gì?” Cả lớp đang giờ ra chơi.” “Cá Hồi có đang đánh nhau hay quậy phá gì không?” “Không, bé ngoan và giỏi lắm chị ạ, bé biết nhiều hơn các bạn, mai em tính chuyển cháu qua lớp Pre”. Mẹ bị sốc đến nỗi không tức giận được nữa, định nói với cô nhưng phải kiềm chế, sợ cô mất hứng. Vả lại cô đang khoe với mẹ như một chiến tích, và còn có ý định ưu tiên “đặc cách cho bé” nên làm cho cô hiểu ra vấn đề một việc hoàn toàn vô vọng.
“Thương cho rọi cho vọt”
Năm 2004, Cá Hồi gần 4 tuổi, được chuyển từ một trường đông đúc sang một ngôi trường mẫu giáo song ngữ có một nửa là giáo viên nước ngoài, ít học sinh, mẹ tin rằng con sẽ được chăm sóc tốt. Con đang khoái tiếng Anh, ở nhà con đã tự học bằng CD và rành rẽ khoảng 400 từ tiếng Anh. Đây là lần chuyển trường thứ ba. Sáng sớm con được đón tận cổng với một quả bóng màu đỏ: “Welcome Salmon!” Con đáp lại và lúc lắc cái mông thật tròn hớn hở theo cô vào lớp.
Buổi chiều mẹ đón con, cô giáo hồn nhiên khoe: Sáng nay cô hỏi: "Các con có thương cô không?” Tất cả lớp đồng thanh “Dạ có”, riêng Cá Hồi nói: “Hông!”. Cô lại hỏi: “Các con có sợ cô không? “Cả lớp nói có”, riêng Cá Hồi vẫn lắc đầu: “Hông!” Cô bảo con chìa tay ra. Đét một cái vào tay, nó vẫn cười lắc đầu: “Hông!”. Đét mạnh hơn thì hơn run run nhưng vẫn lắc đầu. Cô lấy cái thước, vụt vào tay. Cái thứ nhất, cái thứ hai mạnh hơn, rổi cái thứ 3 mạnh hơn nữa. “Bây giờ đã sợ cô chưa?”.Con mếu máo: “Dạ rôôôô`i”. Mẹ hỏi cô: “Lúc đó cả lớp đang làm gì?” Cả lớp đang giờ ra chơi.” “Cá Hồi có đang đánh nhau hay quậy phá gì không?” “Không, bé ngoan và giỏi lắm chị ạ, bé biết nhiều hơn các bạn, mai em tính chuyển cháu qua lớp Pre”. Mẹ bị sốc đến nỗi không tức giận được nữa, định nói với cô nhưng phải kiềm chế, sợ cô mất hứng. Vả lại cô đang khoe với mẹ như một chiến tích, và còn có ý định ưu tiên “đặc cách cho bé” nên làm cho cô hiểu ra vấn đề một việc hoàn toàn vô vọng.
Đánh
nhưng phải đánh kín đáo để phụ huynh không thấy, đánh triệt để đến mức các bé
không dám méc ba mẹ
»Ban
giám hiệu
Mẹ
quyết định tế nhị trao đổi với cô hiệu trưởng, và giám đốc điều hành - một
người có bằng cử nhân về giáo dục tại Úc, với hy vọng họ sẽ đủ ý thức trách
nhiệm và chuyên môn để uốn nắn các giáo viên hành xử đúng đắn mà không làm
phương hại đến bọn trẻ. Họ xin lỗi, mong mẹ thông cảm, với lý do cô giáo từ
trường công chuyển qua, còn giữ nếp cũ, cũng có thể do giáo dục gia đình, lúc
nhỏ cô cũng bị... bố đánh, nhà trường sẽ uốn nắn tức thì.
Mẹ ra về với niềm hy vọng, hy vọng họ sẽ định hướng giáo viên, rồi giáo viên sẽ từng ngày từng ngày, giúp con sống nhân ái, biết phân biệt đúng - sai, yêu - ghét, uốn nắn con biết ghê sợ cái xấu chứ không phải khiếp sợ trước các ác.
Và mẹ phải trả giá đắt cho sự nhân nhượng của mình.
Nhưng hậu quả thì nửa năm sau mẹ mới biết:
Bởi ngay lúc đó, Ban Giám hiệu đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với tất cả giáo viên trong trường, và cô giáo M bị khiển trách nặng nề không phải vì hành vi phản giáo dục nói trên mà vì “ngu ngốc vạch áo cho người xem lưng”. Phụ huynh không nên biết, vì họ không hiểu gì về giáo dục, mà tụi nhóc quen được cưng chiều này không răn đe là không xong, lớn lên sẽ làm loạn xã hội. Đánh nhưng phải đánh kín đáo để phụ huynh không thấy, đánh triệt để đến mức các bé không dám méc ba mẹ.
Cô giáo “sửa sai” bằng cách áp dụng rất triệt để phương châm này, không quên bonus thêm một chút trù dập “vì con mà cô bị phạt.”
Nghĩa là bình (tiền) mới mà rượu (chất lượng) vẫn cũ.
Kỷ luật của lớp thật đáng mơ ước: “Các con cho cô biết: cô Tấm có tốt bụng không? “Dạ tốt”. "Mẹ con Cám có ác độc không?" “Dạ ác!”. Ông Bụt có hiền từ không? “Dạ hiền!”
“Minh Như?” “Thưa cô cho con uống nước!” “Ra ngoài rót nước uống!” “Dạ, con cám ơn cô!” “Bạn Tuấn Kiệt sao giơ tay?” “Thưa cô cho con đi ị” “Vào toa lét mau! Lần sau về nhà mà ị nghe chưa?” . “Cá Hồi!” “Dạ!” “Đọc bài thơ Chẳng đâu bằng chính nhà em* cho cô nghe coi!” Không thuộc bài, ra góc lớp, đứng im đó! Bạn nào thuộc giơ tay!” “Yến Nhi” “Giỏi lắm. Cả lớp cho bạn Yến Nhi một tràng vỗ tay!” “Cá Hồi! Ra đây. Mở tập cho cô coi!” “Cả lớp coi xem có được không? Chữ có giống con giun không?” “Dạ giống!” “Bê lêu bê lêu bê lêu!”. “Tuấn Kiệt! Rục cái tập này ra cửa sổ cho cô!”
Băng ghi âm của mẹ còn dài, nhưng mẹ phải tắt giữa chừng, vì đau lòng quá. Mỗi ngày học của con, mẹ phải trả hơn 100 ngàn. Để mấy tháng sau mẹ không nhận ra con mình nữa. Đêm con choàng dậy mấy lần, la hét như bị bóp cổ. Ngày con ngơ ngác, sợ sệt, gọi tên mấy lượt, con không thưa, cô gí sát mặt vào hỏi, con cũng không đáp. Cô tưởng con lỳ lợm, la thật to, con vẫn không đáp ứng, cô đánh, thì thấy quần con ướt sũng tự bao giờ, nước tiểu ướt loang mặt thảm!!! Cả lớp lại được hả hê vì một trận “bê lêu” tưng bừng…
Cô giáo sợ quá phải thông báo cho mẹ, nhưng đổ lỗi cho... bệnh viện: "chắc là ở nhà chị cho dùng nhiều kháng sinh".
Bác sĩ tâm lý nói con bị trầm cảm. Bức tranh con vẽ theo bài test của bác sĩ cho thấy con bị tổn thương rất nặng. Nhưng suốt quá trình đó, con không hề tâm sự với mẹ, dù ngày nào mẹ cũng hỏi, cả con lẫn cô. Thậm chí con cũng không dám đòi nghỉ học, đi học trễ một chút cũng bất an.
Đối diện sự thật, đau đớn quá, mẹ ôm con vào lòng hỏi: “Con có muốn chuyển trường khác không?” Con khóc. Con không muốn xa bạn Minh Lớn và Kim Anh, Minh chơi hay và bênh vực con, Kim Anh có đôi mắt nhung, dịu dàng lấy gối cho con ngủ.
Và con sợ phải lựa chọn.
Con ngơ ngác hỏi: “Trường nào cũng đánh hả mẹ?”
Mẹ cũng khóc. Mẹ không biết chuyển con đi đâu nữa cả.
Trường cũ quá đông, con bị bắt nạt, cô chẳng biết ất giáp gì, nhốt cả hai đứa vào… tủ, lại tiếp tục đánh nhau. Nhà trường mua thực phẩm rẻ ngoài chợ, mua gạo có 4 ngàn đồng /ký, còn lấy cơm nguội và đồ ăn cũ ra hấp lại cho các con ăn, con thỉnh thoảng lại bị tiêu chảy. Trường tiết kiệm, ngụy trang giấu 3 bếp than tổ ong trong nhà bếp suốt mấy năm trời, con và 5 bạn nữa bị suyễn mãn tính. Tất cả những điều này họ đều giấu dưới một vẽ mĩ miều, với những chứng nhận đỏ chói của từng đoàn thanh tra giáo dục, đến khi con bà bếp đến dọn vệ sinh cho công ty mẹ, hồn nhiên kể, mẹ mới hay.
Trường công, chương trình tẻ nhạt, cô giáo nào cũng có sẵn một cái thước rất dài. (Lớn lên một chút, không sợ roi thì sẽ có nhiều “đồ chơi” hơn như liếm ghế, hít đất, ký đầu, khám thân thể...) Kiểu giáo giục răn đe này sẽ đẻ ra 4 loại người (mức độ tăng nặng tùy theo hoàn cảnh): 1.láu cá - vụ lợi - ma cô, 2. táo tợn - hung hăng - côn đồ, 3. yếu đuối - bạc nhược - đớn hèn - vô cảm , loại thứ 4 là sự kết hợp quái đản của 3 loại trên.
Trường quốc tế dạy dỗ đàng hoàng nhưng nguy cơ biến con thành một cậu Tây con, nếu sau này lỡ mẹ đau ốm, kinh tế trồi trụt, con sẽ còn ngơ ngác bơ vơ và dễ tổn thương hơn. Con sẽ lưu vong ngay trên xứ mình, như cái cây không bám nổi một cọng rễ trên mặt đất.
Quả thực, mẹ không biết chuyển con đi đâu nữa cả. Mẹ quyết định tạm thời cho con “thất học”.
Gần hai năm trời, hai mẹ con chiến đấu với căn bệnh trầm cảm, mà căn nguyên của nó là nỗi khiếp sợ và sự hổ nhục mà cô giáo kiên nhẫn một cách lạ thường ngày ngày truyền đạt cho con.
Chiến đấu một cách hối hả để con kịp lành lặn trước khi bước vào tiểu học. Chiến đấu một cách đơn độc. Bởi cứ 10 người biết chuyện thì 9 người bảo mẹ thật dở hơi, vẽ chuyện, người thứ 10 im lặng, tế nhị chuyển sang chuyện khác.
Nhưng mẹ con mình chắc chắn không phải là 2 kẻ bất hạnh nhất trên đất nước này.
Mẹ ra về với niềm hy vọng, hy vọng họ sẽ định hướng giáo viên, rồi giáo viên sẽ từng ngày từng ngày, giúp con sống nhân ái, biết phân biệt đúng - sai, yêu - ghét, uốn nắn con biết ghê sợ cái xấu chứ không phải khiếp sợ trước các ác.
Và mẹ phải trả giá đắt cho sự nhân nhượng của mình.
Nhưng hậu quả thì nửa năm sau mẹ mới biết:
Bởi ngay lúc đó, Ban Giám hiệu đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với tất cả giáo viên trong trường, và cô giáo M bị khiển trách nặng nề không phải vì hành vi phản giáo dục nói trên mà vì “ngu ngốc vạch áo cho người xem lưng”. Phụ huynh không nên biết, vì họ không hiểu gì về giáo dục, mà tụi nhóc quen được cưng chiều này không răn đe là không xong, lớn lên sẽ làm loạn xã hội. Đánh nhưng phải đánh kín đáo để phụ huynh không thấy, đánh triệt để đến mức các bé không dám méc ba mẹ.
Cô giáo “sửa sai” bằng cách áp dụng rất triệt để phương châm này, không quên bonus thêm một chút trù dập “vì con mà cô bị phạt.”
Nghĩa là bình (tiền) mới mà rượu (chất lượng) vẫn cũ.
Kỷ luật của lớp thật đáng mơ ước: “Các con cho cô biết: cô Tấm có tốt bụng không? “Dạ tốt”. "Mẹ con Cám có ác độc không?" “Dạ ác!”. Ông Bụt có hiền từ không? “Dạ hiền!”
“Minh Như?” “Thưa cô cho con uống nước!” “Ra ngoài rót nước uống!” “Dạ, con cám ơn cô!” “Bạn Tuấn Kiệt sao giơ tay?” “Thưa cô cho con đi ị” “Vào toa lét mau! Lần sau về nhà mà ị nghe chưa?” . “Cá Hồi!” “Dạ!” “Đọc bài thơ Chẳng đâu bằng chính nhà em* cho cô nghe coi!” Không thuộc bài, ra góc lớp, đứng im đó! Bạn nào thuộc giơ tay!” “Yến Nhi” “Giỏi lắm. Cả lớp cho bạn Yến Nhi một tràng vỗ tay!” “Cá Hồi! Ra đây. Mở tập cho cô coi!” “Cả lớp coi xem có được không? Chữ có giống con giun không?” “Dạ giống!” “Bê lêu bê lêu bê lêu!”. “Tuấn Kiệt! Rục cái tập này ra cửa sổ cho cô!”
Băng ghi âm của mẹ còn dài, nhưng mẹ phải tắt giữa chừng, vì đau lòng quá. Mỗi ngày học của con, mẹ phải trả hơn 100 ngàn. Để mấy tháng sau mẹ không nhận ra con mình nữa. Đêm con choàng dậy mấy lần, la hét như bị bóp cổ. Ngày con ngơ ngác, sợ sệt, gọi tên mấy lượt, con không thưa, cô gí sát mặt vào hỏi, con cũng không đáp. Cô tưởng con lỳ lợm, la thật to, con vẫn không đáp ứng, cô đánh, thì thấy quần con ướt sũng tự bao giờ, nước tiểu ướt loang mặt thảm!!! Cả lớp lại được hả hê vì một trận “bê lêu” tưng bừng…
Cô giáo sợ quá phải thông báo cho mẹ, nhưng đổ lỗi cho... bệnh viện: "chắc là ở nhà chị cho dùng nhiều kháng sinh".
Bác sĩ tâm lý nói con bị trầm cảm. Bức tranh con vẽ theo bài test của bác sĩ cho thấy con bị tổn thương rất nặng. Nhưng suốt quá trình đó, con không hề tâm sự với mẹ, dù ngày nào mẹ cũng hỏi, cả con lẫn cô. Thậm chí con cũng không dám đòi nghỉ học, đi học trễ một chút cũng bất an.
Đối diện sự thật, đau đớn quá, mẹ ôm con vào lòng hỏi: “Con có muốn chuyển trường khác không?” Con khóc. Con không muốn xa bạn Minh Lớn và Kim Anh, Minh chơi hay và bênh vực con, Kim Anh có đôi mắt nhung, dịu dàng lấy gối cho con ngủ.
Và con sợ phải lựa chọn.
Con ngơ ngác hỏi: “Trường nào cũng đánh hả mẹ?”
Mẹ cũng khóc. Mẹ không biết chuyển con đi đâu nữa cả.
Trường cũ quá đông, con bị bắt nạt, cô chẳng biết ất giáp gì, nhốt cả hai đứa vào… tủ, lại tiếp tục đánh nhau. Nhà trường mua thực phẩm rẻ ngoài chợ, mua gạo có 4 ngàn đồng /ký, còn lấy cơm nguội và đồ ăn cũ ra hấp lại cho các con ăn, con thỉnh thoảng lại bị tiêu chảy. Trường tiết kiệm, ngụy trang giấu 3 bếp than tổ ong trong nhà bếp suốt mấy năm trời, con và 5 bạn nữa bị suyễn mãn tính. Tất cả những điều này họ đều giấu dưới một vẽ mĩ miều, với những chứng nhận đỏ chói của từng đoàn thanh tra giáo dục, đến khi con bà bếp đến dọn vệ sinh cho công ty mẹ, hồn nhiên kể, mẹ mới hay.
Trường công, chương trình tẻ nhạt, cô giáo nào cũng có sẵn một cái thước rất dài. (Lớn lên một chút, không sợ roi thì sẽ có nhiều “đồ chơi” hơn như liếm ghế, hít đất, ký đầu, khám thân thể...) Kiểu giáo giục răn đe này sẽ đẻ ra 4 loại người (mức độ tăng nặng tùy theo hoàn cảnh): 1.láu cá - vụ lợi - ma cô, 2. táo tợn - hung hăng - côn đồ, 3. yếu đuối - bạc nhược - đớn hèn - vô cảm , loại thứ 4 là sự kết hợp quái đản của 3 loại trên.
Trường quốc tế dạy dỗ đàng hoàng nhưng nguy cơ biến con thành một cậu Tây con, nếu sau này lỡ mẹ đau ốm, kinh tế trồi trụt, con sẽ còn ngơ ngác bơ vơ và dễ tổn thương hơn. Con sẽ lưu vong ngay trên xứ mình, như cái cây không bám nổi một cọng rễ trên mặt đất.
Quả thực, mẹ không biết chuyển con đi đâu nữa cả. Mẹ quyết định tạm thời cho con “thất học”.
Gần hai năm trời, hai mẹ con chiến đấu với căn bệnh trầm cảm, mà căn nguyên của nó là nỗi khiếp sợ và sự hổ nhục mà cô giáo kiên nhẫn một cách lạ thường ngày ngày truyền đạt cho con.
Chiến đấu một cách hối hả để con kịp lành lặn trước khi bước vào tiểu học. Chiến đấu một cách đơn độc. Bởi cứ 10 người biết chuyện thì 9 người bảo mẹ thật dở hơi, vẽ chuyện, người thứ 10 im lặng, tế nhị chuyển sang chuyện khác.
Nhưng mẹ con mình chắc chắn không phải là 2 kẻ bất hạnh nhất trên đất nước này.
Mày có sợ tao không? [II]
Vuốt
ve kiểu… Úc
Cuối tháng 8/07, sau 2 tuần tham gia học hè ở trường Tiểu học VM, Cá Hồi lại phải đến trung tâm của Tiến sĩ Libby.
Con tiếp tục có những biểu hiện đáng ngại: tối trằn trọc nằm từ 9-12 giờ không ngủ, đêm lại thức giấc hốt hoảng gọi mẹ, ngày cáu kỉnh, gào thét, xin ai cái gì thì cứ lạy như tế sao, làm cái gì hư hỏng là đập đầu vào ghế, tự hành hạ, khóc lóc. Những câu thường trực của con làm mẹ đau lòng: “Để cho con yên đi!!!” “Trời ơi” , “Hết chịu nổi rồi”, “Con xin mẹ, con lạy mẹ!!!” “Con hết cách rồi!”… “Con không làm được đâu” “Con hèeeeen nhát lắm”.
Con cứ xin, cứ lạy ngay cả những chuyện hết sức nhỏ nhặt, và tự đánh đít, đập đầu mình vì những lỗi rất vặt vãnh. Lần tự hành xác lâu nhất kéo dài gần 40 phút vào 12h đêm. Con tự đánh vào đít mình liên tục và khóc lóc trong hoảng loạn. Mặc kệ mẹ ra sức ngăn cản, vỗ về. Có lúc đứng trên ban công, con mơ mộng: “Buổi chiều đẹp quá, con bay xuống đây được không mẹ?”
Có lúc con đăm chiêu như một triết gia:
- Mẹ ơi, thế giới này có thật không?
- ?
- Bố bảo, lúc nào buồn quá, cứ nghĩ thế giới này không có thật.
Những ẩn ức nào đang khuấy đảo trong cái đầu bé bỏng kia?
Đầu mẹ căng như mặt trống.
Không phải ai cũng hiểu. Có người còn bảo: “Rách việc! Chiều chuộng cho lắm!”
Công việc của mẹ, mỗi ngày ít nhất cũng ngốn hết 15 tiếng đồng hồ. Mẹ mới vừa gượng dậy đi lại được sau 3 tuần cột sống bị chấn thương, nên bao nhiêu thứ dồn lại. Những áp lực của mẹ chắc chắn cũng ảnh hưởng lên con. Tình trạng của con lại khiến mẹ không còn tâm trí mà làm việc.
Có lúc mẹ nghĩ quẩn: Sao hai mẹ con mình khốn khổ và đơn độc thế này? Sống thế này có gì hơn chết?
Bà Libby khuyên mẹ nên để con thật thoải mái, không áp lực. Kỷ luật của trẻ, hãy để cho nhà trường. Mẹ cãi: Con sắp vào lớp 1, nếu không chuẩn bị trước, con sẽ bị “sốc” nặng hơn. Mà kiểu “thiết quân luật”của trường Việt Nam thì bà Libby làm sao biết được vì khách hàng của bà toàn là Việt Kiều với nước ngoài.
Vậy mà bà trung tâm của Libby cũng có vài ca khủng hoảng kiểu này. Nhưng nặng hơn nhiều. Có bé lớn mà không chịu nổi, gần như phát điên, phải nghỉ học, trợ lý của bà ấy tiết lộ.
Bài test của bà Libby và phụ tá cũng cho biết con tỏ ra khiếp sợ trước cảnh các bạn bị thầy cô đánh vào tay vì viết xấu. “Con chỉ biết đọc, viết rất chậm, thế nào cũng bị đánh à?”. Bà Libby khuyên mẹ nên gặp hiệu trưởng và trình bày rõ tình trạng của con, yêu cầu nhà trường lưu tâm và cam kết k bao giờ để con bị tổn thương. Và mẹ đã gõ cửa phòng hiệu trưởng, đưa giấy bác sĩ và mềm mỏng nhờ họ lưu tâm. Mẹ cũng cho họ biết là để chọn trường này, mẹ chấp nhận bỏ phí >5 triệu tiền đã đóng ở Quốc tế Á châu. Mẹ hứa sẽ hỗ trợ nhà trường tối đa. Mẹ còn tỏ ý định tài trợ một buổi nói chuyện của bà Libby với giáo viên và phụ huynh toàn trường về tâm lý học đường.
Và họ đã hứa lời hứa danh dự.
Chỉ 2 tuần sau khi con chính thức nhập học, chuyện đó lại xảy ra. Mẹ lập tức mời cô hiệu trưởng đi ăn trưa. Cô hứa sẽ xem xét. Mẹ khẩn thiết đề nghị cô có biện pháp khéo léo, giảm tải cho giáo viên và giúp họ về chuyên môn, và tuyệt đối không được tiết lộ nguồn tin, tránh để con bị trù dập.
Nhưng thực ra mẹ đã bị lừa.
Cũng giống như hồi ở mẫu giáo, nhưng tinh vi hơn.
Ngay buổi trưa hôm đó, cô Bình và cô Cúc lớp bên cạnh đã chỉ mặt con và nói với nhau: “Thủ phạm đây rồi!”.
Bữa xế, con chưa nhai hết ổ bánh mì, cô Bình đã gọi con lên phòng đóng cửa lại:
- Có phải con nói với mẹ là cô đánh con?
- Dạ
- Cô đâu có đánh con, cô chỉ vuốt ve con thôi. Con không ngủ, cô vỗ đầu con cho con ngủ đấy chứ.
- …
- Đánh là khác, là phải dùng cây to, đánh chảy máu cơ!
- Con nói cô đánh là sai, nghe không? Như vậy là nói dối. Nói dối là không tốt.
- …
- Bây giờ con tính về nói làm sao với mẹ đây?
Thế là con lút cút theo cô xuống phòng cô Hiệu trưởng, và câu chuyện tiếp tục với nội dung tương tự.
Con khóc, con hoang mang thực sự và bối rối khi phải đối diện với mẹ. “Con xin lỗi mẹ, cô B không đánh con, chỉ vuốt ve con thôi”. Tối ngủ mẹ gợi mãi con mới kể toàn bộ sự việc. Mẹ và đồng nghiệp của mẹ cũng choáng váng, nhưng không dám bình luận gì nữa cả.
Sáng hôm sau cô B vui vẻ kể lại với mẹ phần cuối của sự việc, cô cũng nhắc lại định nghĩa “đánh là phải dùng cây…”
Chính mẹ cũng ù cả tai.
Cô không ác, chỉ hơi ngốc.
Cô lơ mơ về chuyên môn nhưng giỏi ngụy biện
Cô ngây thơ về tâm lý trẻ con nhưng rành môn tâm lý tội phạm.
Có lẽ "đức tin" của cô là như thế thật.
Mẹ chỉ còn biết vớt vát: “xin cô đừng vuốt ve, nó không thích chạm vào đầu, cứ để yên cho nó tự ngủ!”
Cuối tháng 8/07, sau 2 tuần tham gia học hè ở trường Tiểu học VM, Cá Hồi lại phải đến trung tâm của Tiến sĩ Libby.
Con tiếp tục có những biểu hiện đáng ngại: tối trằn trọc nằm từ 9-12 giờ không ngủ, đêm lại thức giấc hốt hoảng gọi mẹ, ngày cáu kỉnh, gào thét, xin ai cái gì thì cứ lạy như tế sao, làm cái gì hư hỏng là đập đầu vào ghế, tự hành hạ, khóc lóc. Những câu thường trực của con làm mẹ đau lòng: “Để cho con yên đi!!!” “Trời ơi” , “Hết chịu nổi rồi”, “Con xin mẹ, con lạy mẹ!!!” “Con hết cách rồi!”… “Con không làm được đâu” “Con hèeeeen nhát lắm”.
Con cứ xin, cứ lạy ngay cả những chuyện hết sức nhỏ nhặt, và tự đánh đít, đập đầu mình vì những lỗi rất vặt vãnh. Lần tự hành xác lâu nhất kéo dài gần 40 phút vào 12h đêm. Con tự đánh vào đít mình liên tục và khóc lóc trong hoảng loạn. Mặc kệ mẹ ra sức ngăn cản, vỗ về. Có lúc đứng trên ban công, con mơ mộng: “Buổi chiều đẹp quá, con bay xuống đây được không mẹ?”
Có lúc con đăm chiêu như một triết gia:
- Mẹ ơi, thế giới này có thật không?
- ?
- Bố bảo, lúc nào buồn quá, cứ nghĩ thế giới này không có thật.
Những ẩn ức nào đang khuấy đảo trong cái đầu bé bỏng kia?
Đầu mẹ căng như mặt trống.
Không phải ai cũng hiểu. Có người còn bảo: “Rách việc! Chiều chuộng cho lắm!”
Công việc của mẹ, mỗi ngày ít nhất cũng ngốn hết 15 tiếng đồng hồ. Mẹ mới vừa gượng dậy đi lại được sau 3 tuần cột sống bị chấn thương, nên bao nhiêu thứ dồn lại. Những áp lực của mẹ chắc chắn cũng ảnh hưởng lên con. Tình trạng của con lại khiến mẹ không còn tâm trí mà làm việc.
Có lúc mẹ nghĩ quẩn: Sao hai mẹ con mình khốn khổ và đơn độc thế này? Sống thế này có gì hơn chết?
Bà Libby khuyên mẹ nên để con thật thoải mái, không áp lực. Kỷ luật của trẻ, hãy để cho nhà trường. Mẹ cãi: Con sắp vào lớp 1, nếu không chuẩn bị trước, con sẽ bị “sốc” nặng hơn. Mà kiểu “thiết quân luật”của trường Việt Nam thì bà Libby làm sao biết được vì khách hàng của bà toàn là Việt Kiều với nước ngoài.
Vậy mà bà trung tâm của Libby cũng có vài ca khủng hoảng kiểu này. Nhưng nặng hơn nhiều. Có bé lớn mà không chịu nổi, gần như phát điên, phải nghỉ học, trợ lý của bà ấy tiết lộ.
Bài test của bà Libby và phụ tá cũng cho biết con tỏ ra khiếp sợ trước cảnh các bạn bị thầy cô đánh vào tay vì viết xấu. “Con chỉ biết đọc, viết rất chậm, thế nào cũng bị đánh à?”. Bà Libby khuyên mẹ nên gặp hiệu trưởng và trình bày rõ tình trạng của con, yêu cầu nhà trường lưu tâm và cam kết k bao giờ để con bị tổn thương. Và mẹ đã gõ cửa phòng hiệu trưởng, đưa giấy bác sĩ và mềm mỏng nhờ họ lưu tâm. Mẹ cũng cho họ biết là để chọn trường này, mẹ chấp nhận bỏ phí >5 triệu tiền đã đóng ở Quốc tế Á châu. Mẹ hứa sẽ hỗ trợ nhà trường tối đa. Mẹ còn tỏ ý định tài trợ một buổi nói chuyện của bà Libby với giáo viên và phụ huynh toàn trường về tâm lý học đường.
Và họ đã hứa lời hứa danh dự.
Chỉ 2 tuần sau khi con chính thức nhập học, chuyện đó lại xảy ra. Mẹ lập tức mời cô hiệu trưởng đi ăn trưa. Cô hứa sẽ xem xét. Mẹ khẩn thiết đề nghị cô có biện pháp khéo léo, giảm tải cho giáo viên và giúp họ về chuyên môn, và tuyệt đối không được tiết lộ nguồn tin, tránh để con bị trù dập.
Nhưng thực ra mẹ đã bị lừa.
Cũng giống như hồi ở mẫu giáo, nhưng tinh vi hơn.
Ngay buổi trưa hôm đó, cô Bình và cô Cúc lớp bên cạnh đã chỉ mặt con và nói với nhau: “Thủ phạm đây rồi!”.
Bữa xế, con chưa nhai hết ổ bánh mì, cô Bình đã gọi con lên phòng đóng cửa lại:
- Có phải con nói với mẹ là cô đánh con?
- Dạ
- Cô đâu có đánh con, cô chỉ vuốt ve con thôi. Con không ngủ, cô vỗ đầu con cho con ngủ đấy chứ.
- …
- Đánh là khác, là phải dùng cây to, đánh chảy máu cơ!
- Con nói cô đánh là sai, nghe không? Như vậy là nói dối. Nói dối là không tốt.
- …
- Bây giờ con tính về nói làm sao với mẹ đây?
Thế là con lút cút theo cô xuống phòng cô Hiệu trưởng, và câu chuyện tiếp tục với nội dung tương tự.
Con khóc, con hoang mang thực sự và bối rối khi phải đối diện với mẹ. “Con xin lỗi mẹ, cô B không đánh con, chỉ vuốt ve con thôi”. Tối ngủ mẹ gợi mãi con mới kể toàn bộ sự việc. Mẹ và đồng nghiệp của mẹ cũng choáng váng, nhưng không dám bình luận gì nữa cả.
Sáng hôm sau cô B vui vẻ kể lại với mẹ phần cuối của sự việc, cô cũng nhắc lại định nghĩa “đánh là phải dùng cây…”
Chính mẹ cũng ù cả tai.
Cô không ác, chỉ hơi ngốc.
Cô lơ mơ về chuyên môn nhưng giỏi ngụy biện
Cô ngây thơ về tâm lý trẻ con nhưng rành môn tâm lý tội phạm.
Có lẽ "đức tin" của cô là như thế thật.
Mẹ chỉ còn biết vớt vát: “xin cô đừng vuốt ve, nó không thích chạm vào đầu, cứ để yên cho nó tự ngủ!”
Đây
là email của chuyên gia Phạm Châu Ái. Mẹ Cá Hồi đã xin phép được post lên đây.
Ông Phạm Châu Ái là một chuyên gia về các vấn đề chiến lược ngân hàng và tài chính. Ông du học tại Thụy Sĩ trong thập niên 1960 và làm việc nhiều năm trong ngành ngân hàng tại đó. Ông từng tham gia thành lập National Bank of Kuwait tại Geneva và điều hành ngân hàng chuyên về đầu tư này. Ông cũng đã là Phó Tổng Giám đốc phụ trách về các thị trường tài chính và chiến lược đầu tư của Ngân hàng United European Bank tại Geneva. Trở về Việt Nam vào thập niên 1990, trong hơn mười năm qua, ông đã làm tư vấn cho các ngân hàng nước ngoài muốn đầu tư vào Việt Nam và các ngân hàng cổ phần Việt Nam về các vấn đề chiến lược, thông qua văn phòng tư vấn có tên là CAP Conseils do ông điều hành. Ông đã từng lên tiếng trên Saigon CityLife về những vấn đề đáng báo động về văn hóa và môi trường kinh doanh ở Việt Nam hồi tháng 3/07. Thân sinh ông PCA là một chí sĩ yêu nước, từng là hiệu trưởng trường trung học Phan Sào Nam từ trước 1975. Cảm ơn ông PCA và xin chia sẻ cùng các bạn.
Anh vừa đọc xong những bài Vân viết trên Blog. Anh thấy đây là những việc phải làm:
1/ Rút Cá Hồi ra khỏi trường lập tức, cùng lắm mất học vài tuần, nhưng nó cần "dưỡng bệnh" về tinh thần ngay. Học ở trường này, chưa biết có học được chữ nghĩa gì không, nhưng trước mắt nó đã bị tổn hại rất nhiều về tâm lý và nhân cách. Đừng để nó tiếp tục phải chịu đựng nữa. Hậu quả về mặt tâm lý tương lai có thể không lường được.
2/ Báo động cho toàn thể phụ huynh Việt Nam là con cái của họ có thể cũng đang phải chịu đựng "giáo dục" kiểu này, hay nhất là thông qua báo chí, những báo có số lượng phát hành lớn và đã có thành tích mang lại những sự báo động có hiệu quả về những vấn đề lớn của xã hội, và đặc biệt về giáo dục và bảo vệ trẻ em, chẳng hạn như Tuổi trẻ, Thanh niên... Yêu cầu hai báo này điều tra thêm ở trường tiểu học Việt Mỹ và ở những trường học khác.
3/ Mở một "diễn đàn" thu thập thông tin về những trường hợp tương tự hoặc bất hợp lý, phản giáo dục, bạo lực từ thầy giáo - cô giáo. Sau đó, gửi thư ngỏ (phải là thư ngỏ để không có chuyện "để quên trong hộc tủ"), có càng nhiều phụ huynh ký càng tốt, đến các cơ quan chức năng phụ trách về giáo dục tiểu học, tường trình tóm tắt các trường hợp điển hình và "bạo lực" hoặc gửi đến thẳng Bộ trưởng nói rõ kinh nghiệm của chính Cá Hồi và các em khác. Yêu cầu Bộ có ý kiến về những gì xảy ra, cách giải quyết v..v....
Trước mắt, anh đề nghị Bộ Giáo dục và Đào tạo thêm vào các chương trình đào tạo thày - cô giáo ở mức tiểu học, phải có và coi trọng môn "tâm lý trẻ thơ" và về các "phương pháp dạy sáng tạo, có sự tham gia của học sinh" tại các nước Châu Âu, trước khi họ bắt đầu học những môn khác.
Chúc Cá Hồi mau phục hồi và may mắn hơn với trường học mới.
Ông Phạm Châu Ái là một chuyên gia về các vấn đề chiến lược ngân hàng và tài chính. Ông du học tại Thụy Sĩ trong thập niên 1960 và làm việc nhiều năm trong ngành ngân hàng tại đó. Ông từng tham gia thành lập National Bank of Kuwait tại Geneva và điều hành ngân hàng chuyên về đầu tư này. Ông cũng đã là Phó Tổng Giám đốc phụ trách về các thị trường tài chính và chiến lược đầu tư của Ngân hàng United European Bank tại Geneva. Trở về Việt Nam vào thập niên 1990, trong hơn mười năm qua, ông đã làm tư vấn cho các ngân hàng nước ngoài muốn đầu tư vào Việt Nam và các ngân hàng cổ phần Việt Nam về các vấn đề chiến lược, thông qua văn phòng tư vấn có tên là CAP Conseils do ông điều hành. Ông đã từng lên tiếng trên Saigon CityLife về những vấn đề đáng báo động về văn hóa và môi trường kinh doanh ở Việt Nam hồi tháng 3/07. Thân sinh ông PCA là một chí sĩ yêu nước, từng là hiệu trưởng trường trung học Phan Sào Nam từ trước 1975. Cảm ơn ông PCA và xin chia sẻ cùng các bạn.
Anh vừa đọc xong những bài Vân viết trên Blog. Anh thấy đây là những việc phải làm:
1/ Rút Cá Hồi ra khỏi trường lập tức, cùng lắm mất học vài tuần, nhưng nó cần "dưỡng bệnh" về tinh thần ngay. Học ở trường này, chưa biết có học được chữ nghĩa gì không, nhưng trước mắt nó đã bị tổn hại rất nhiều về tâm lý và nhân cách. Đừng để nó tiếp tục phải chịu đựng nữa. Hậu quả về mặt tâm lý tương lai có thể không lường được.
2/ Báo động cho toàn thể phụ huynh Việt Nam là con cái của họ có thể cũng đang phải chịu đựng "giáo dục" kiểu này, hay nhất là thông qua báo chí, những báo có số lượng phát hành lớn và đã có thành tích mang lại những sự báo động có hiệu quả về những vấn đề lớn của xã hội, và đặc biệt về giáo dục và bảo vệ trẻ em, chẳng hạn như Tuổi trẻ, Thanh niên... Yêu cầu hai báo này điều tra thêm ở trường tiểu học Việt Mỹ và ở những trường học khác.
3/ Mở một "diễn đàn" thu thập thông tin về những trường hợp tương tự hoặc bất hợp lý, phản giáo dục, bạo lực từ thầy giáo - cô giáo. Sau đó, gửi thư ngỏ (phải là thư ngỏ để không có chuyện "để quên trong hộc tủ"), có càng nhiều phụ huynh ký càng tốt, đến các cơ quan chức năng phụ trách về giáo dục tiểu học, tường trình tóm tắt các trường hợp điển hình và "bạo lực" hoặc gửi đến thẳng Bộ trưởng nói rõ kinh nghiệm của chính Cá Hồi và các em khác. Yêu cầu Bộ có ý kiến về những gì xảy ra, cách giải quyết v..v....
Trước mắt, anh đề nghị Bộ Giáo dục và Đào tạo thêm vào các chương trình đào tạo thày - cô giáo ở mức tiểu học, phải có và coi trọng môn "tâm lý trẻ thơ" và về các "phương pháp dạy sáng tạo, có sự tham gia của học sinh" tại các nước Châu Âu, trước khi họ bắt đầu học những môn khác.
Chúc Cá Hồi mau phục hồi và may mắn hơn với trường học mới.
Mày có sợ tao không? [III]
Phạm
Tường Vân
Con
giun quằn bị xéo
Chiều 27/11/2007, mẹ đang túi bụi chuẩn bị kế hoạch cho team đi chụp hình ở Đà Nẵng, một kế hoạch chứa đầy rủi ro vì thời tiết và điên đầu vì Saigon CityLife số mới đang kỳ nước rút, mẹ nhận được được điện thoại của cô Bình:
- Chị ơi, Salmon tự nhiên đánh bạn. Quốc Anh lớp cô Cúc bị cào trầy cả má. Chị đến nói với phụ huynh bé Quốc Anh giùm em.
Mẹ choáng hết cả người. Mẹ vội hỏi:
- QA bị nặng lắm không? Sự thể thế nào? Cô đã trừng phạt Salmon như thế nào rồi?
- Em không làm gì cả. Mà thôi, về nhà chị cũng đừng hỏi gì bé cả.
Sao lại có chuyện lạ như vậy? Mẹ hỏi lại cô:
- Mấy tháng nay, Cá Hồi bị bạn đánh thường xuyên, cô có biết không?
Lớp tiếng Anh buổi chiều có nhiều anh lớn từ Trung học cơ sở qua học chung, các em biến thành đồ chơi. Con đang chơi cầu tụt, anh kéo giật xuống. Con tức giận, anh đạp vào giữa hai đùi. Lớp tiếng Việt buổi sáng có anh Kim người Hàn Quốc, 10 tuổi, rất hung hăng. Kim đánh con nhiều lần nhưng có lẽ cô không can thiệp, vì Kim không nói được tiếng Việt, cô thì hình như chẳng nói được tiếng Anh (vì thấy cô vẫn phải nhờ em của Kim thông dịch). Hôm lễ Halloween, mẹ phải tranh thủ vừa hóa trang cho anh Kim vừa nhẹ nhàng bảo: “Đừng đánh Salmon”. Có hôm con về hớn hở khoe: “Con với anh Kim thân nhau rồi! Con tặng anh Kim phần bánh snack của con, thế là anh ấy không đánh con nữa”. Vậy mà chỉ 2 ngày sau, Kim ngang nhiên lấy mũ quật vào mặt Cá Hồi ngay buổi lễ mừng 20/11, cách chỗ cô Bình đang đứng chừng vài mét, bố Cá Hồi trông thấy, nhắc nhở. Bố vừa đi khỏi Cá Hồi lại ăn đòn. Lê Hoàng từng đánh Cá Hồi, bắt lạy. Cá Hồi sợ quá cũng lạy. Bây giờ thì đến lượt con đánh Quốc Anh.
Điều gì đã biến con, một đứa bé hay tự ti và nhiều mặc cảm dám phản ứng mạnh mẽ như vậy?
Hôm qua bạn đánh con, hôm nay con đánh bạn, thầy cô dùng thước kẻ đánh vào tay học trò, những “vuốt ve” kiểu… Úc, bạo lực lại đẻ ra bạo lực!
Chiều con về nhà, mẹ giả vờ hỏi:
- Hôm nay con học thế nào? Có gì vui không?
- Dạ vuuuuuui.
- Vui như thế nào? Kể cho mẹ nghe đi.
- …
- Con có gì đang giấu mẹ phải không?
Thì con khóc òa:
- Huhu. Con không muốn làm mẹ buồn. Chiều nay con bị… Huu Huuuuuuu
Con không nói nữa. Hỏi thế nào cũng không nói. Nhưng rồi cả buổi tối cứ cáu kỉnh với bác giúp việc và đập đồ chơi, đập máy tính. Con lại la lên điệp khúc quen thuộc “Trời ơi! Hết chịu nổi rồi! Sao con làm gì cũng thất bại hết! Để cho con yên!!!”
Mai mẹ đi công tác, còn bao nhiêu việc phải làm, đành treo tất cả đó vậy.
Khoảng 12h đêm con lại choàng dậy hốt hoảng gọi mẹ. 3h một lần nữa, trời mát lạnh mà mồ hôi con đầm đìa. 6 h sáng con đã phải thức dậy. Khi ăn sáng, con khoe:
- May mà hôm nay còn ngón tay đấy mẹ! Đáng lẽ hôm qua bị cô Hương kẹp đứt mất rồi.
- Cô Hương nào?
- Cô Hương lớp 2A.
- Cô Hương làm gì?
- Cô Hương lấy một cái gì bằng kim loại to lắm, cô bảo chìa tay ra để kẹp đứt ngón tay con! May mà con giấu tay đi.
- Quốc Anh thì sao?
- Quốc Anh được các cô chăm sóc.
Mẹ hiểu ngay ra vấn đề
- Lúc đó cô Bình ở đâu?
- Cô Bình đứng đó nhìn thôi.
- Quốc Anh có khóc không?
- Không.
- Thế sau khi đánh bạn, con nghĩ sao?
- Con ân hận lắm. Con tự phạt con ngồi úp mặt vô tường. Từ 11 giờ đến 12 giờ rồi mệt quá con ngủ luôn.
- Vì sao con đánh bạn?
- Con hết cách rồi!!!
- ?
- Quốc Anh đánh con trước, xô con xuống đất, đè lên ngực con, lấy gối đập vào mặt con. Bạn Quốc Anh đánh con bao nhiêu lần rồi, anh Kim nữa, Lê Hoàng còn bắt con lạy. Ai cũng đánh con hết. Còn chế giễu con nữa…
- Thế sao con không mách cô?
- Không có ai ở đó cả...
- Mọi người phạt con luôn. Cô Hạnh phụ trách phòng ngủ còn nói con là đồ du côn nữa! Các bạn cũng nói theo cô. Ai cũng nói con ác và du côn. Không ai chơi với con nữa cả.
- Sao con không nói cho mọi người biết?
- …
- Con phải nói ra sự thật. Chỉ có sự thật mới giúp con được.
- Không ai tin con cả!!! Con bị oan!!! Hu Hu…
Con đập tay rất mạnh lên bàn, đập đầu thình thình vào thành ghế. Mẹ nghĩ đến phim “Cuộc đời tươi đẹp”, mẹ con mình phải vượt qua thôi. Mẹ xoay cái mặt đang méo xệch lại, chọc cười:
- Thế thì con là anh hùng rồi, con yêu ạ. Con nhớ Người Nhện không? Chú cũng bị oan đấy thôi!
- …
- Người tốt đôi khi cũng bị nghi oan.
- Thế còn bọn xấu?
- Người xấu đôi khi giả vờ làm người tốt. Cho nên họ rất sợ sự thật. Anh hùng là bao giờ cũng tìm cách đem sự thật đến cho mọi người.
- Như chú Hiển Bố cu Hưng hả mẹ? Con đọc Blog của chú rồi, chú Hiển giải cứu trẻ em bị bắt làm ăn xin
- Con phải cho mọi người biết sự thật. Chỉ có sự thật mới giúp được con. Con đi học đi. Chiều nay về mình cùng bàn về chuyện này nhé! Mẹ sẽ nhờ chú Hiển nữa.
Thế là con vui lên, đến trường. Còn mẹ thì hốt hoảng vì lời hứa bậy của mình. Chiều nay mẹ đi rồi, con ở với bác giúp việc. Ai sẽ xoa dịu cơn khủng hoảng cũ và nỗi thất vọng mẹ mới gieo cho con đây?
Chiều 27/11/2007, mẹ đang túi bụi chuẩn bị kế hoạch cho team đi chụp hình ở Đà Nẵng, một kế hoạch chứa đầy rủi ro vì thời tiết và điên đầu vì Saigon CityLife số mới đang kỳ nước rút, mẹ nhận được được điện thoại của cô Bình:
- Chị ơi, Salmon tự nhiên đánh bạn. Quốc Anh lớp cô Cúc bị cào trầy cả má. Chị đến nói với phụ huynh bé Quốc Anh giùm em.
Mẹ choáng hết cả người. Mẹ vội hỏi:
- QA bị nặng lắm không? Sự thể thế nào? Cô đã trừng phạt Salmon như thế nào rồi?
- Em không làm gì cả. Mà thôi, về nhà chị cũng đừng hỏi gì bé cả.
Sao lại có chuyện lạ như vậy? Mẹ hỏi lại cô:
- Mấy tháng nay, Cá Hồi bị bạn đánh thường xuyên, cô có biết không?
Lớp tiếng Anh buổi chiều có nhiều anh lớn từ Trung học cơ sở qua học chung, các em biến thành đồ chơi. Con đang chơi cầu tụt, anh kéo giật xuống. Con tức giận, anh đạp vào giữa hai đùi. Lớp tiếng Việt buổi sáng có anh Kim người Hàn Quốc, 10 tuổi, rất hung hăng. Kim đánh con nhiều lần nhưng có lẽ cô không can thiệp, vì Kim không nói được tiếng Việt, cô thì hình như chẳng nói được tiếng Anh (vì thấy cô vẫn phải nhờ em của Kim thông dịch). Hôm lễ Halloween, mẹ phải tranh thủ vừa hóa trang cho anh Kim vừa nhẹ nhàng bảo: “Đừng đánh Salmon”. Có hôm con về hớn hở khoe: “Con với anh Kim thân nhau rồi! Con tặng anh Kim phần bánh snack của con, thế là anh ấy không đánh con nữa”. Vậy mà chỉ 2 ngày sau, Kim ngang nhiên lấy mũ quật vào mặt Cá Hồi ngay buổi lễ mừng 20/11, cách chỗ cô Bình đang đứng chừng vài mét, bố Cá Hồi trông thấy, nhắc nhở. Bố vừa đi khỏi Cá Hồi lại ăn đòn. Lê Hoàng từng đánh Cá Hồi, bắt lạy. Cá Hồi sợ quá cũng lạy. Bây giờ thì đến lượt con đánh Quốc Anh.
Điều gì đã biến con, một đứa bé hay tự ti và nhiều mặc cảm dám phản ứng mạnh mẽ như vậy?
Hôm qua bạn đánh con, hôm nay con đánh bạn, thầy cô dùng thước kẻ đánh vào tay học trò, những “vuốt ve” kiểu… Úc, bạo lực lại đẻ ra bạo lực!
Chiều con về nhà, mẹ giả vờ hỏi:
- Hôm nay con học thế nào? Có gì vui không?
- Dạ vuuuuuui.
- Vui như thế nào? Kể cho mẹ nghe đi.
- …
- Con có gì đang giấu mẹ phải không?
Thì con khóc òa:
- Huhu. Con không muốn làm mẹ buồn. Chiều nay con bị… Huu Huuuuuuu
Con không nói nữa. Hỏi thế nào cũng không nói. Nhưng rồi cả buổi tối cứ cáu kỉnh với bác giúp việc và đập đồ chơi, đập máy tính. Con lại la lên điệp khúc quen thuộc “Trời ơi! Hết chịu nổi rồi! Sao con làm gì cũng thất bại hết! Để cho con yên!!!”
Mai mẹ đi công tác, còn bao nhiêu việc phải làm, đành treo tất cả đó vậy.
Khoảng 12h đêm con lại choàng dậy hốt hoảng gọi mẹ. 3h một lần nữa, trời mát lạnh mà mồ hôi con đầm đìa. 6 h sáng con đã phải thức dậy. Khi ăn sáng, con khoe:
- May mà hôm nay còn ngón tay đấy mẹ! Đáng lẽ hôm qua bị cô Hương kẹp đứt mất rồi.
- Cô Hương nào?
- Cô Hương lớp 2A.
- Cô Hương làm gì?
- Cô Hương lấy một cái gì bằng kim loại to lắm, cô bảo chìa tay ra để kẹp đứt ngón tay con! May mà con giấu tay đi.
- Quốc Anh thì sao?
- Quốc Anh được các cô chăm sóc.
Mẹ hiểu ngay ra vấn đề
- Lúc đó cô Bình ở đâu?
- Cô Bình đứng đó nhìn thôi.
- Quốc Anh có khóc không?
- Không.
- Thế sau khi đánh bạn, con nghĩ sao?
- Con ân hận lắm. Con tự phạt con ngồi úp mặt vô tường. Từ 11 giờ đến 12 giờ rồi mệt quá con ngủ luôn.
- Vì sao con đánh bạn?
- Con hết cách rồi!!!
- ?
- Quốc Anh đánh con trước, xô con xuống đất, đè lên ngực con, lấy gối đập vào mặt con. Bạn Quốc Anh đánh con bao nhiêu lần rồi, anh Kim nữa, Lê Hoàng còn bắt con lạy. Ai cũng đánh con hết. Còn chế giễu con nữa…
- Thế sao con không mách cô?
- Không có ai ở đó cả...
- Mọi người phạt con luôn. Cô Hạnh phụ trách phòng ngủ còn nói con là đồ du côn nữa! Các bạn cũng nói theo cô. Ai cũng nói con ác và du côn. Không ai chơi với con nữa cả.
- Sao con không nói cho mọi người biết?
- …
- Con phải nói ra sự thật. Chỉ có sự thật mới giúp con được.
- Không ai tin con cả!!! Con bị oan!!! Hu Hu…
Con đập tay rất mạnh lên bàn, đập đầu thình thình vào thành ghế. Mẹ nghĩ đến phim “Cuộc đời tươi đẹp”, mẹ con mình phải vượt qua thôi. Mẹ xoay cái mặt đang méo xệch lại, chọc cười:
- Thế thì con là anh hùng rồi, con yêu ạ. Con nhớ Người Nhện không? Chú cũng bị oan đấy thôi!
- …
- Người tốt đôi khi cũng bị nghi oan.
- Thế còn bọn xấu?
- Người xấu đôi khi giả vờ làm người tốt. Cho nên họ rất sợ sự thật. Anh hùng là bao giờ cũng tìm cách đem sự thật đến cho mọi người.
- Như chú Hiển Bố cu Hưng hả mẹ? Con đọc Blog của chú rồi, chú Hiển giải cứu trẻ em bị bắt làm ăn xin
- Con phải cho mọi người biết sự thật. Chỉ có sự thật mới giúp được con. Con đi học đi. Chiều nay về mình cùng bàn về chuyện này nhé! Mẹ sẽ nhờ chú Hiển nữa.
Thế là con vui lên, đến trường. Còn mẹ thì hốt hoảng vì lời hứa bậy của mình. Chiều nay mẹ đi rồi, con ở với bác giúp việc. Ai sẽ xoa dịu cơn khủng hoảng cũ và nỗi thất vọng mẹ mới gieo cho con đây?